Các vị quản sự của những gia tộc này nhanh chóng nhìn thấu dụng ý của Lục Diệp.
Nếu chỉ có một món, người vừa ý tất nhiên không chỉ một nhà, nhưng vào thời khắc này, các gia tộc lớn lại chẳng vì một món thuộc bảo phải rất lâu sau mới phát huy tác dụng mà tranh giành, bởi vậy việc giao dịch sẽ rất khó thành.
Nhưng nếu có ba món, thế cục sẽ khác hẳn, cùng lúc bán ra ba món, Lục Diệp có thể sẽ chịu thiệt một chút, nhưng lại có thể thu thập được lượng lớn Đạo Ngư trong thời gian ngắn.
“Lục đạo hữu, có thể cho phép bọn ta thương nghị một lát được không?” Vị Lưu quản sự kia trưng ra vẻ mặt hỏi ý.




